Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Gởi con ...


Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu giùm cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vun vãi... Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc... Xin con hãy bao dung!

Con hãy nhớ những ngày giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé.
Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ... mà hãy lắng nghe !


 
Khi  còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ... và bố mẹ đã làm vì con....

Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ. Con hãy nhớ... lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước
khi tắm.

Khi con thấy sự ít hiểu biết của bố mẹ trong đời sống văn minh hiện đại ngày hôm nay, đừng thất vọng mà hãy để bố mẹ thời gian để tìm hiểu. Bố mẹ đã dạy dỗ con bao điều... từ cái ăn, cái mặc cho
đến bản thân và phải biết đương đầu với bao thử thách trong cuộc sống.

Nếu như bố mẹ có đãng trí hay không nhớ hết những gì con nói... hãy để bố mẹ đôi chút thời gian để suy ngẫm lại và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà con bực mình mà tức giận... vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là được nhìn con, đưọc gần bên con và được nghe con nói, thế thôi!

Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ!... vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không. Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa... hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.

Và một ngày như một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng... bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi. Con đừng oán giận và buồn khổ... vì con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con. Hãy cố hiểu và chấp nhận, đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh nặng cho gia đình!... và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ "sinh tồn".

Một ngày con lớn khôn, con sẽ hiểu rằng, với bao sai lầm ai chẳng vướng phải, bố mẹ vẫn bỏ công xây dựng cho con một con đường đi đầy an lành. Con đừng nên cảm thấy xót xa buồn đau, đừng cho rằng con bất lực trước sự già nua của bố mẹ.

Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm thông cho bố mẹ, như bố mẹ đã làm cho con tự khi lúc con chào đời. Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi về chiều...
Hãy giúp bố mẹ trong phút sống còn lại, trong yêu thương và nhẫn nại...

Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con.
Thương con thật nhiều...
Bố mẹ...
♥ Park

SƯU TẦM



** Khi đọc những dòng này nước mắt mình rơi tự lúc nào không hay và ...
 Chợt nhớ ..... 
.... mình sống với  bà từ nhỏ , bà đã nuôi dạy mình khôn lớn. Nhưng cũng có lúc mình mắc phải sai lầm...Mỗi chiều đi làm về mệt mỏi chỉ muốn được nghỉ ngơi , nhưng phải đi dọn dẹp vì  nhà dơ bẩn đầy cơm đầy kiến .... mình vừa lau chùi vừa lầm bầm cáu gắt bà ăn sao để cơm rơi đầy nhà, dẫm đạp ra nền cho kiến bu ( khi trẻ bà cực kỳ kỹ & sạch sẽ ) . Bà đã nói " con cho bà xin lỗi, mắt bà mờ rồi nên bà không thấy rõ, con ráng chịu cực với bà ... bà cũng không còn sống bao lâu nữa đâu..." khi đó mình đã khóc và ôm bà xin lỗi thật nhiều.

 Nhờ trời đến bây giờ đã gần 90t bà vẫn còn rất khỏe mạnh và mình mỗi ngày đi làm về việc đầu tiên là lau quét dọn nhà cửa trong niềm vui sướng hạnh phúc. Mình rất sợ...sợ một ngày nào đó khi đi làm về ...nhà vẫn sạch không còn nhìn thấy những hạt cơm rơi rớt đầy nền ...


7 nhận xét:

  1. Khi Kichbu hiểu được thì bố mẹ mình không còn nữa...

    Trả lờiXóa
  2. Cứ tưởng Em nhắn nhủ dzí ...con của Em ..

    Trả lờiXóa
  3. hình như mình chưa chị chị Diễm vào Blogger hỉ. nhà nay toàn màu hồng nhìn nữ tính ghê đó

    Trả lờiXóa
  4. Chị ghé thăm Em... !! Ngày vui nhé !
    MH

    Trả lờiXóa
  5. Mẹ Bicon năm nay 93 rồi, vẫn tinh tường, nhanh nhẹn....
    Nhưng thật khó tính như Bi lúc.... nhỏ Heeeeeeee

    Trả lờiXóa
  6. Viết gì mới mới cho dzui đi nha nhỏ ui ùi..

    Trả lờiXóa
  7. Thanks for sharing em, Du...

    ( Anh nhớ như anh cũng có đọc bài này đâu đó 1 lần rồi, và vừa đọc vừa khóc .
    Hôm nay ghé nhà em, đọc lại bài này lần thứ 2, nước mắt anh vẫn chảy ra ướt đẫm...
    * Các bạn anh , ai cũng biết và hiểu : Anh sống một mình với Mẹ già 85 tuổi !
    Và Mẹ anh chỉ có thể sống với anh ! Nói thế thì cũng hiểu rồi : các anh/chị/em khác ai cũng chịu không nổi Mẹ già ! Sự thật là như vậy ...
    Người Già rất khó sống chung với các con,cháu thời đại Digital này , vì họ dù muốn hay không vẫn sẽ cứ là "lực cản" sức sống của tuổi trẻ trên mọi khía cạnh...
    Anh hiểu điều này lắm !

    Nên đọc bài này, anh hiểu !
    Nhưng, anh chấp nhận ! Và cũng sẽ như đoạn viết cuối của em trong bài này...

    Trả lờiXóa